Lyn_Hoàng
Member
- Joined
- 27/8/24
- Bài viết
- 31
- Reaction score
- 1
- Points
- 8
Ai mới là nạn nhân ?
Tôi đã luôn dùng chữ “Nếu” để dày vò bản thân mình rất nhiều trong quá khứ.
Nếu nhà tôi không nghèo, nếu được đầu tư hơn, nếu đất nước giàu có hơn, nếu không sinh ra ở vùng quê nhỏ, nếu có năng khiếu, nếu cũng đi du học, nếu có cơ hội …
Và rồi nhận ra mình phải làm gì đó khác đi, không thể để chữ “nếu” này đi theo mình suốt cuộc đời. Đây thực chất là tư duy nạn nhân, luôn nghĩ mình chịu ảnh hưởng và tác động bởi ngoại cảnh. Tôi quên mất rằng mình cũng có quyền được tự do tư duy, và tự do đưa ra hành động giúp cuộc đời mình thuận lợi hơn, bằng cách chủ động hơn.
Thay vì ngồi một chỗ, đau thương và than vãn về nguyên nhân, tôi có thể đọc một cuốn sách, tham gia một khoá học, gặp một ai đó để tìm kiếm một con đường hy vọng mới. Nhìn lại quả thực thấy thương cho sự yếu đuối của chính mình, sự sợ hãi bước ra khỏi vùng an toàn đã luôn giữ chân tôi như thế.
Tự hỏi bản thân tôi thực sự muốn gì?
Đích đến trong tâm hồn mình là ở đâu?
Dành nhiều giờ, nhiều ngày chỉ để viết ra những gì mình từng rất khao khát mà không bị xiềng xích của chữ “nếu” níu giữ. Và tôi thực sự đã gỡ bỏ được nỗi sợ triền miên đó bằng cách nghĩ về tương lai đầy mong đợi phía trước.
Rõ ràng những gì bản thân trải qua trong quá khứ không thể quyết định được tương lai nếu tôi không cho phép nó xảy ra.
Chúng ta chẳng thể vừa tiến về phía trước, vừa ngoái nhìn về phía sau với hy vọng có thể thay đổi quá khứ.
Chính chúng ta mới là người lựa chọn bản thân sẽ sống như thế nào. Dũng khí có thể đến khi chúng ta nhắm mắt lại, hít thật sâu tập trung vào hơi thở và hiểu rằng mình cũng chỉ có duy nhất một cuộc đời này để sống mà thôi. Có chắc bản thân muốn chờ đợi thêm nữa?
Sự trốn chạy vốn không hề đáng sợ, việc tôi luôn tự nhắc bản thân mình chăm chỉ cũng là để trốn chạy sự lười biếng bản năng, mà chính mình hiểu rõ bản thân hơn ai hết.
Hãy bắt đầu một cuộc sống mới !
Tôi đã luôn dùng chữ “Nếu” để dày vò bản thân mình rất nhiều trong quá khứ.
Nếu nhà tôi không nghèo, nếu được đầu tư hơn, nếu đất nước giàu có hơn, nếu không sinh ra ở vùng quê nhỏ, nếu có năng khiếu, nếu cũng đi du học, nếu có cơ hội …
Và rồi nhận ra mình phải làm gì đó khác đi, không thể để chữ “nếu” này đi theo mình suốt cuộc đời. Đây thực chất là tư duy nạn nhân, luôn nghĩ mình chịu ảnh hưởng và tác động bởi ngoại cảnh. Tôi quên mất rằng mình cũng có quyền được tự do tư duy, và tự do đưa ra hành động giúp cuộc đời mình thuận lợi hơn, bằng cách chủ động hơn.
Thay vì ngồi một chỗ, đau thương và than vãn về nguyên nhân, tôi có thể đọc một cuốn sách, tham gia một khoá học, gặp một ai đó để tìm kiếm một con đường hy vọng mới. Nhìn lại quả thực thấy thương cho sự yếu đuối của chính mình, sự sợ hãi bước ra khỏi vùng an toàn đã luôn giữ chân tôi như thế.
Tự hỏi bản thân tôi thực sự muốn gì?
Đích đến trong tâm hồn mình là ở đâu?
Dành nhiều giờ, nhiều ngày chỉ để viết ra những gì mình từng rất khao khát mà không bị xiềng xích của chữ “nếu” níu giữ. Và tôi thực sự đã gỡ bỏ được nỗi sợ triền miên đó bằng cách nghĩ về tương lai đầy mong đợi phía trước.
Rõ ràng những gì bản thân trải qua trong quá khứ không thể quyết định được tương lai nếu tôi không cho phép nó xảy ra.
Chúng ta chẳng thể vừa tiến về phía trước, vừa ngoái nhìn về phía sau với hy vọng có thể thay đổi quá khứ.
Chính chúng ta mới là người lựa chọn bản thân sẽ sống như thế nào. Dũng khí có thể đến khi chúng ta nhắm mắt lại, hít thật sâu tập trung vào hơi thở và hiểu rằng mình cũng chỉ có duy nhất một cuộc đời này để sống mà thôi. Có chắc bản thân muốn chờ đợi thêm nữa?
Sự trốn chạy vốn không hề đáng sợ, việc tôi luôn tự nhắc bản thân mình chăm chỉ cũng là để trốn chạy sự lười biếng bản năng, mà chính mình hiểu rõ bản thân hơn ai hết.
Hãy bắt đầu một cuộc sống mới !