• READ A BOOK: Quý phụ huynh vào chuyên mục KHÓA HỌC/READ A BOOK để nhận link/pass ZOOM tham gia buổi học cho bé lúc 20:30 - 21:15 hằng ngày.

Sự mất mát đã dạy tôi sống cuộc đời trọn vẹn

Notes 
  • Thread starter Thread starter Lyn_Hoàng
  • Start date Start date
  • Replies 0
  • Views 31

Lyn_Hoàng

Member
Joined
27/8/24
Bài viết
144
Reaction score
2
Points
18
Gần đây, các em hỏi tôi vì sao chị có những năng lực như hiện tại? Tôi trả lời: nhờ chữ Hiếu và Lòng Biết Ơn. Câu chuyện dưới đây sẽ lý giải rõ hơn cho điều này.

Bà Ngoại là người tôi rất yêu mến, có lẽ vì Bà cũng rất yêu tôi. Bà từng trải qua vài trận bạo bệnh, những năm tôi cấp II, nghe tin cấp cứu trong đêm, mẹ tôi phải đi gấp vào bệnh viện. Tôi và chị khóc cả đêm và cầu nguyện bà qua khỏi, miệng luôn lẩm nhẩm Bà sẽ không sao đâu, rồi không nhớ ngủ thiếp đi từ khi nào. Tình yêu thật ngọt ngào mà cũng thật sợ hãi, sợ khi phải chia xa người ta rất yêu.

Sinh lão bệnh tử cuối cùng đã không thể giữ Bà ở bên tôi lâu hơn. Năm 18 tuổi, lần đầu tiên trong đời tôi cảm giác rõ nhất sự đau khổ khi mất đi người thân yêu. Những sự chia ly trước đó vì không quá gần gũi nên tôi không thấm thía được nỗi đau ấy. Chị dâu gọi điện nói rằng tôi hãy giữ bình tĩnh, “Bà đã mất rồi em”, tôi chẳng biết mình đang nghe điều gì bên tai, chỉ thấy nước mắt mình cứ lăn dài và kèm theo những tiếng nấc lớn trong sự quặn thắt ở trái tim. Mọi thứ như nghẹn lại, gần như không thở nổi, tất cả nhoè đi trong nước mắt. Vài đứa bạn thân ôm tôi vào lòng và nói tôi phải thật bình tĩnh. Bà đang mong tôi trở về.
Tôi đi học cách trường 30 phút xe máy, vừa đi vừa hát bài hát “ Bà ơi bà “ trong nước mắt. Giờ nghĩ lại thì tôi nghĩ rằng đây có lẽ là bài đầu tiên trong đời mà tôi biết hát. Vì thuở bé bố mẹ đi làm Bà đã trông tôi những năm đầu đời.

Sự ra đi của Bà đã để lại trong tôi quá nhiều tiếc nuối, tôi muốn Bà nhìn thấy cháu gái trưởng thành, tôi còn chưa vào Đại học, chưa có chồng, chưa sinh con, tôi muốn mua cho bà bộ quần áo mới với tháng lương đầu tiên… tôi muốn bà hiện diện trong những khoảnh khắc hạnh phúc cuộc đời. Tôi vẫn thường nhìn lên bầu trời mỗi khi nhớ Bà, tôi kể Bà nghe đủ chuyện trên đời, cháu gái bà đã lớn hơn, ngoan hơn, xinh hơn và vẫn rất yêu bà. Tình yêu của tôi với Bà nhiều đến mức tôi luôn muốn chứng minh cho Bà thấy tôi sẽ sống thật tốt, để bà mỉm cười tự hào về tôi. Tôi biết ơn nhờ ông Bà sinh ra bố Mẹ để bố mẹ sinh ra tôi, để tôi được hiện diện trên cuộc đời này. Mặc dù tôi vẫn hay khóc vì nhớ Bà, nhưng mà tình yêu ngọt ngào và nỗi nhớ da diết này cũng thật xứng đáng.

Tóm lại thì để hạnh phúc sẽ phải nếm khổ đau.
Để trưởng thành, là không tránh khỏi những mất mát.
Giữ chữ Hiếu và biết ơn trong lòng để đời này thêm đẹp, trọn kiếp kiếp về sau !
 

Attachments

  • IMG_3903.jpeg
    IMG_3903.jpeg
    89.7 KB · Views: 135

Bình luận bằng Facebook

Top Bottom