Lyn_Hoàng
Member
- Joined
- 27/8/24
- Bài viết
- 144
- Reaction score
- 2
- Points
- 18
Ba tuổi, tôi nắm chặt món đồ chơi bố làm cho, kiên quyết cho rằng đó là thứ quan trọng nhất. Thời gian không có khái niệm.
Năm tuổi, tôi dành cả buổi chiều để đợi mẹ đi chợ về, khoảnh khắc ấy, nó dường như là thứ quan trọng nhất. Thời gian trôi quá chậm.
Bảy tuổi, tôi nhìn vào cây bút mới bạn cùng bàn, vừa ngưỡng mộ lại đôi chút ghen tị, tôi đã nghĩ rằng có lẽ đó là thứ quan trọng nhất. Thời gian chậm rãi trôi.
Chín tuổi, ngồi rảnh rỗi dưới mái hiên coi bố chơi cờ cùng các bác, tia nắng lọt qua khe lá đung đưa trên bàn cờ, một mùa hè thảnh thơi đối với tôi lại quan trọng đến thế. Tôi háo hức đợi kỳ nghỉ hè tiếp theo.
Mười lăm tuổi, tôi nhận ra rằng giấy báo nhập học cấp ba ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời tôi. Ai biết được nếu không có nó tôi sẽ rẽ sang một hướng đi khác.
Mười bảy tuổi, khi ngồi trong lớp học, nghĩ đến giờ tan trường có chàng trai đợi tôi trước cổng, tủm tỉm cười, bỗng nghĩ nếu cứ mãi như thế này thì cũng thật tuyệt. Tôi mong thời gian trôi chậm mãi.
Mười tám tuổi, tôi thức thâu đêm suốt sáng để học tập và cầu nguyện chỉ để có được tờ giấy báo nhập học đại học. Vừa mong thời gian trôi đi thật nhanh, vừa lo sợ muốn thời gian chậm lại.
Hai mươi mốt tuổi, sắp chia tay giảng đường, tôi ngơ ngác bước chân vào cái gọi là xã hội, lúc ấy, một công việc lại trở thành điều quan trọng nhất.
Hai mươi ba tuổi, cùng những người bạn mới ăn uống tán dóc không ngừng, ở độ tuổi còn chưa trải đời, tôi nghĩ thể diện là thứ quan trọng nhất. Tôi dần ý thức được thời gian trôi nhanh hơn.
Hai mươi bảy tuổi, tôi nói với mẹ: “để con nhổ tóc bạc cho mẹ nha”, mẹ vừa cười vừa trả lời: “tóc mẹ bạc hết rồi, giờ mà nhổ thì hết tóc”. Thời gian nghẹn lại trong cuống họng.
Đời người, rốt cuộc điều gì quan trọng nhất ?
Có lẽ, mỗi thời điểm trong cuộc đời, chúng ta đều có những lựa chọn, những mục tiêu quan trọng đối với chúng ta. Thời gian chỉ mỉm cười, đi tiếp.
Thật khó để nhận ra thời gian trôi nhanh như thế nào khi chúng ta đang trải qua năm tháng của tuổi trẻ, của tuổi rực rỡ trong đời người. Chúng ta già đi, lãng phí nó, tiếc nuối nó, trân trọng nó. Thời gian vẫn mỉm cười nhìn chúng ta, đi tiếp.
Mỗi ngày ai cũng có 24 giờ như nhau, khi tôi dành thời gian cho bạn, hay cho bản thân, thì nghĩa là thời gian cho người thân, gia đình, hay mối quan tâm khác phải đánh đổi.
Thời gian thật sự có ý nghĩa khi ta nhận ra dấu vết hằn lên những nếp nhăn trên mặt người thân, những nụ cười đã thiếu đi nhiều sức sống.
Đời người, rốt cuộc điều gì quan trọng nhất ?
Thứ gì cũng quan trọng, nhưng cũng chẳng có gì là không thể thiếu. Bạn hiểu điều này không? Bởi những gì bạn cho là quan trọng nhất, rồi cũng có ngày bạn phải rời xa nó, thế nên, chỉ có nuối tiếc là điều không thể thiếu trong cuộc sống này.
Rốt cuộc, bạn cũng sẽ có lúc nhận ra mình đang tiếc nuối, cũng chính là lúc bạn biết trân trọng hơn, gìn giữ hơn những gì bạn đang có, đang đợi bạn ở phía trước cuộc hành trình đi đến cuối đời bạn. Thời gian vẫn lặng lẽ mìm cười nhìn bạn.
Tôi luôn đề cao giá trị của giáo dục, nó luôn có ý nghĩa sâu sắc với tôi, qua giáo dục, tôi nhìn thấy thời gian đang quay lại mỉm cười nhìn tôi lâu hơn một chút.
Còn bạn, rốt cuộc điều gì quan trọng nhất vào lúc này? Bạn muốn chia sẻ nó với tôi không ? Tôi nghĩ thông qua Buddy Up, tôi có thể giúp bạn nhìn nhận kỹ hơn về giá trị thời gian bạn đang có, bạn đang cho đi, bạn đang nhận lại.
Bạn muốn hiểu hơn về giá trị thời gian cùng tôi không ? Tôi hi vọng có thể giúp bạn cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của thời gian mà tôi đang có, dù giờ đây tôi luôn kỹ tính trong việc sử dụng thời gian của bản thân và cả người khác.
Đừng để lãng phí thời gian của bản thân. Thời gian vẫn mỉm cười với bạn, bước đi, không đợi bạn !
Năm tuổi, tôi dành cả buổi chiều để đợi mẹ đi chợ về, khoảnh khắc ấy, nó dường như là thứ quan trọng nhất. Thời gian trôi quá chậm.
Bảy tuổi, tôi nhìn vào cây bút mới bạn cùng bàn, vừa ngưỡng mộ lại đôi chút ghen tị, tôi đã nghĩ rằng có lẽ đó là thứ quan trọng nhất. Thời gian chậm rãi trôi.
Chín tuổi, ngồi rảnh rỗi dưới mái hiên coi bố chơi cờ cùng các bác, tia nắng lọt qua khe lá đung đưa trên bàn cờ, một mùa hè thảnh thơi đối với tôi lại quan trọng đến thế. Tôi háo hức đợi kỳ nghỉ hè tiếp theo.
Mười lăm tuổi, tôi nhận ra rằng giấy báo nhập học cấp ba ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời tôi. Ai biết được nếu không có nó tôi sẽ rẽ sang một hướng đi khác.
Mười bảy tuổi, khi ngồi trong lớp học, nghĩ đến giờ tan trường có chàng trai đợi tôi trước cổng, tủm tỉm cười, bỗng nghĩ nếu cứ mãi như thế này thì cũng thật tuyệt. Tôi mong thời gian trôi chậm mãi.
Mười tám tuổi, tôi thức thâu đêm suốt sáng để học tập và cầu nguyện chỉ để có được tờ giấy báo nhập học đại học. Vừa mong thời gian trôi đi thật nhanh, vừa lo sợ muốn thời gian chậm lại.
Hai mươi mốt tuổi, sắp chia tay giảng đường, tôi ngơ ngác bước chân vào cái gọi là xã hội, lúc ấy, một công việc lại trở thành điều quan trọng nhất.
Hai mươi ba tuổi, cùng những người bạn mới ăn uống tán dóc không ngừng, ở độ tuổi còn chưa trải đời, tôi nghĩ thể diện là thứ quan trọng nhất. Tôi dần ý thức được thời gian trôi nhanh hơn.
Hai mươi bảy tuổi, tôi nói với mẹ: “để con nhổ tóc bạc cho mẹ nha”, mẹ vừa cười vừa trả lời: “tóc mẹ bạc hết rồi, giờ mà nhổ thì hết tóc”. Thời gian nghẹn lại trong cuống họng.
Đời người, rốt cuộc điều gì quan trọng nhất ?
Có lẽ, mỗi thời điểm trong cuộc đời, chúng ta đều có những lựa chọn, những mục tiêu quan trọng đối với chúng ta. Thời gian chỉ mỉm cười, đi tiếp.
Thật khó để nhận ra thời gian trôi nhanh như thế nào khi chúng ta đang trải qua năm tháng của tuổi trẻ, của tuổi rực rỡ trong đời người. Chúng ta già đi, lãng phí nó, tiếc nuối nó, trân trọng nó. Thời gian vẫn mỉm cười nhìn chúng ta, đi tiếp.
Mỗi ngày ai cũng có 24 giờ như nhau, khi tôi dành thời gian cho bạn, hay cho bản thân, thì nghĩa là thời gian cho người thân, gia đình, hay mối quan tâm khác phải đánh đổi.
Thời gian thật sự có ý nghĩa khi ta nhận ra dấu vết hằn lên những nếp nhăn trên mặt người thân, những nụ cười đã thiếu đi nhiều sức sống.
Đời người, rốt cuộc điều gì quan trọng nhất ?
Thứ gì cũng quan trọng, nhưng cũng chẳng có gì là không thể thiếu. Bạn hiểu điều này không? Bởi những gì bạn cho là quan trọng nhất, rồi cũng có ngày bạn phải rời xa nó, thế nên, chỉ có nuối tiếc là điều không thể thiếu trong cuộc sống này.
Rốt cuộc, bạn cũng sẽ có lúc nhận ra mình đang tiếc nuối, cũng chính là lúc bạn biết trân trọng hơn, gìn giữ hơn những gì bạn đang có, đang đợi bạn ở phía trước cuộc hành trình đi đến cuối đời bạn. Thời gian vẫn lặng lẽ mìm cười nhìn bạn.
Tôi luôn đề cao giá trị của giáo dục, nó luôn có ý nghĩa sâu sắc với tôi, qua giáo dục, tôi nhìn thấy thời gian đang quay lại mỉm cười nhìn tôi lâu hơn một chút.
Còn bạn, rốt cuộc điều gì quan trọng nhất vào lúc này? Bạn muốn chia sẻ nó với tôi không ? Tôi nghĩ thông qua Buddy Up, tôi có thể giúp bạn nhìn nhận kỹ hơn về giá trị thời gian bạn đang có, bạn đang cho đi, bạn đang nhận lại.
Bạn muốn hiểu hơn về giá trị thời gian cùng tôi không ? Tôi hi vọng có thể giúp bạn cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của thời gian mà tôi đang có, dù giờ đây tôi luôn kỹ tính trong việc sử dụng thời gian của bản thân và cả người khác.
Đừng để lãng phí thời gian của bản thân. Thời gian vẫn mỉm cười với bạn, bước đi, không đợi bạn !

