- Joined
- 20/7/24
- Bài viết
- 1,520
- Reaction score
- 0
- Points
- 36
Mỗi lần mình định nói “Nhưng…”, mình tập đổi lại thành “Dù sao thì…”.
“Nhưng mình chưa đủ giỏi.”
- Dù sao thì, mình vẫn sẽ bắt đầu.
“Nhưng mình sợ thất bại.”
- Dù sao thì, mình vẫn phải bước tiếp.
“Nhưng có quá nhiều rào cản.”
- Dù sao thì, ai sống mà chẳng có rào cản?
“Nhưng chưa đúng lúc”, “nhưng không chắc chắn”, “nhưng người ta giỏi hơn”…
Rồi một ngày, khi nhìn lại, tất cả những “nhưng” ấy gom lại thành một nỗi tiếc nuối. Và mình thở dài: “Giá mà hồi đó mình can đảm hơn.”
Giá mà…
Không ai sống trọn vẹn với “giá mà”.
Vậy nên, mình đang tập thay đổi. Mỗi lần nỗi sợ trỗi dậy và cái miệng sắp thốt ra một chữ “nhưng”… Mình dừng lại. Mình thở. Rồi nói: “Dù sao thì…”
Dù sao thì, cuộc đời này quá ngắn để cứ đứng hoài ở vạch xuất phát.
Dù sao thì, chẳng ai khác sẽ sống thay mình.
Dù sao thì, nếu đã phải sợ, thì chi bằng sợ khi đang bước đi.
“Nhưng mình chưa đủ giỏi.”
- Dù sao thì, mình vẫn sẽ bắt đầu.
“Nhưng mình sợ thất bại.”
- Dù sao thì, mình vẫn phải bước tiếp.
“Nhưng có quá nhiều rào cản.”
- Dù sao thì, ai sống mà chẳng có rào cản?
“Nhưng chưa đúng lúc”, “nhưng không chắc chắn”, “nhưng người ta giỏi hơn”…
Rồi một ngày, khi nhìn lại, tất cả những “nhưng” ấy gom lại thành một nỗi tiếc nuối. Và mình thở dài: “Giá mà hồi đó mình can đảm hơn.”
Giá mà…
Không ai sống trọn vẹn với “giá mà”.
Vậy nên, mình đang tập thay đổi. Mỗi lần nỗi sợ trỗi dậy và cái miệng sắp thốt ra một chữ “nhưng”… Mình dừng lại. Mình thở. Rồi nói: “Dù sao thì…”
Dù sao thì, cuộc đời này quá ngắn để cứ đứng hoài ở vạch xuất phát.
Dù sao thì, chẳng ai khác sẽ sống thay mình.
Dù sao thì, nếu đã phải sợ, thì chi bằng sợ khi đang bước đi.